Làm Mai Mối Cái Này Một Khối, Ta Ai Cũng Không Phục (Tố Môi Giá Nhất Khối, Ngã Thùy Đô Bất Phục) Chương 268 : Trên trời không mây không mưa, trên mặt đất không mai mối không thành hôn. Người đăng: RyuYamada . Ngày đăng: 19:11 20-10-2022
“Anh ra ngoài làm gì cũng được, em không quản, nhưng nhất định phải về nhà với em. Em với anh có quá nhiều gắn bó. Giờ chúng ta ly hôn, chẳng phải cả hai đều thiệt thòi?”. Chồng chị đương nhiên biết điều đó. Nếu ly hôn thì anh ta chỉ còn giữ được một nửa.
Read Review 271 - Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái from the story REVIEW & SPOIL TRUYỆN ĐAM MỸ HAY by Liberosie2201 ( Tiểu Bảo Bối🌊🐳) with 616 reads. 1v1
Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái audio, Mới Cập Nhật: Chương 0050 , Thể loại : vườn trường, mối tình đầu,Edit: Động Bàng Geii,Nội dung nhãn: tình hữu độc chung, hoan hỉ oan gia, thanh thuỷ ngọt văn ( edit: có tí nước thịt),Tìm tòi mấu
Mà đáng sợ nhất đó là Tần Chất càng ngày càng không kiêng nể gì. Mỗi tối nàng đã phải căng sức ứng phó, đến ban ngày vẫn còn phải đón nhận sự thân mật của hắn. Mỗi lần như vậy, tư thế của hắn đều đáng sợ giống như muốn ăn thịt người, lần sau lại khó
. Edit Động Bàng Geii..o0o..Mới rạng sáng bà nội Chu Tử Chu đã thức dậy. Bà phải vất vả lắm mới nhìn thấy đứa cháu duy nhất nhà mình về nhà một chuyến, cực kì cao hứng, sáng sớm đã đem hành lý rơi ở trong ruộng giặt sạch sẽ, phơi ở trong sân, sau đó đi cho gà ăn rồi làm bánh bà có chút lãng, cũng không phát hiện bản thân phát ra tiếng động lớn, khiến Chu Tử Chu cùng Kiều Lưu lập tức tỉnh Tử Chu từ hõm vai của Kiều Lưu ngẩng đầu lên, đầu tiên là mờ mịt cả ngày, lập tức nghe thấy tiếng bà nội ở bên ngoài gọi “Tiểu Chu, mau dậy đi, lại đây lặt rau giúp bà, sau đó chuẩn bị một buổi trưa thịnh soạn mời bạn của con.”Chu Tử Chu kinh ngạc một hồi, chỉ lo bà nội đẩy cửa đi vào, nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, nhặt lấy quần áo ở phía cuối giường của mình vội vã mặc Lưu ngáp một cái, lúc này mới mở mắt ra, Chu Tử Chu đã vội vã mở va – ly ra, tìm quần áo cho Kiều Lưu, ném tới bên giường, nói “Hôm nay mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa chỗ này cũng không có điều hoà, à đúng rồi, khăn quàng cổ cũng nhớ quàng đó.”Kiều Lưu từ trong ổ chăn duỗi tay ra, có chút lạnh mà co rụt trở về, hàm hồ nói “Quả thật là rất lạnh.”“Nếu không cậu ngủ thêm một lát đi, đợi bà nội tôi làm xong bữa sáng, tôi liền gọi cậu.” Chu Tử Chu đã ba chân bốn cẳng mặc xong quần áo, hiện tại là đang khoác thêm áo lông.“Không cần, ngày đầu tới nhà đã ngủ nướng, lỡ đâu lưu lại ấn tượng xấu cho bà cậu thì sao.” Kiều Lưu nói, từ trong chăn chui ra, mái tóc rối bời ngồi ở bên giường, cầm lấy áo lông giúp Chu Tử Chu mặc vào.“Mặc kệ tôi, đừng để bản thân cậu bị cảm là tốt rồi.” Chu Tử Chu chui đầu ra khỏi áo lông, sau đó kéo hai cái, chỉnh lại tốt quần áo. Cậu nhìn Kiều Lưu đang để trần nửa người ngồi ở trên giường, thật sự không nhịn được, đem chăn trùm lên, gói kín Kiều Lưu lại tới mức không có một khe hở, sau đó lại nhấn bả vai y xuống để y nằm xuống ngủ lần nữa.“Ngủ thêm mười phút nữa đi, Kiều Lưu, không sao đâu, bà nội tôi không phải là người hay để ý như vậy, bà ấy rất thích cậu, chỉ muốn cậu được ăn no ngủ đủ thôi.” Chu Tử Chu nói, sau đó lấy quần dài và áo khoác của Kiều Lưu để vào trong chăn cho ấm, nói “Trước cứ để đồ ở trong chăn cho ấm một chút, sau đó mặc vào cũng không sợ lạnh nữa.”Kiều Lưu nằm xuống, ngón tay duỗi ra vén vén chăn lên, nhìn Chu Tử Chu, nở nụ cười “Cậu thật biết quan tâm nhỉ.”Chu Tử Chu được khen liền xấu hổ, lại nhét góc chăn lại cho Kiều Lưu, sau đó mới cầm theo áo khoác ra Lưu ở phía sau nhắc nhở “Đừng quên cơm trứng của tôi đó.”Chu Tử Chu có chút dở khóc dở cười “Biết rồi biết rồi.” Nếu biết Kiều Lưu nhớ dai như vậy, tối hôm qua cậu đã không thuận miệng nói như thế, trên thực tế, cậu không biết làm cơm, làm cơm chiên trứng thật sự rất khó ăn. Thật không biết sau khi Kiều Lưu ăn rồi, có hối hận hay không lâu lắm, Kiều Lưu đã thức dậy. Ba người đi tới trong sân, dưới ánh mặt trời mùa đông, ăn xong bánh bao cùng cháo trắng, Kiều Lưu cảm thấy những thứ này ăn rất ngon, ăn tận ba chén cháo, sau đó chùi miệng, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa nội có lẽ rất vui, vẫn luôn khen Kiều Lưu có thể ăn được là phúc. Kiều Lưu nháy mắt với Chu Tử Chu, ra hiệu cậu đem những thứ mà y mang tới đưa vào phòng cho bà nội, chờ tới lúc chuẩn bị đi lại nói cho bà nội cách sử dụng. Nếu không bây giờ mà lấy ra, bà nội nhất định sẽ không nhận. Lúc đó rời đi, bà nội nếu không nhận, cũng không còn cách nào sáng xong, bà nội đi rửa chén, Kiều Lưu cũng đi qua, đứng ở bên cạnh phụ Tử Chu ở bên này lau bàn, vừa thấy Kiều Lưu đang giúp rửa chén, vội vã bỏ khăn xuống đi tới, vươn tay ra cầm lấy chén trên tay y nói “Để tôi cho, cậu đi nghỉ đi.”“Chỉ một chút thôi, không có sao đâu.” Kiều Lưu Tử Chu không yên lòng, đem phích nước ấm xách tới, đổ vào trong bồn nói “Nếu cậu muốn rửa thì dùng nước ấm mà rửa.”“Quan tâm tôi quá vậy.” Kiều Lưu nhếch đôi môi lên nở nụ cười, sau đó dùng nước ấm rửa chén, còn chưa rửa tới một nửa, Chu Tử Chu đứng bên cạnh đã không nhịn được cướp lấy chén của y, nói “Hay là cứ để tôi đi, cậu cứ ngồi đó, trên chân còn bị thương, mà cứ cố tỏ vẻ ra để làm chi kia chứ.”Chu Tử Chu nhỏ giọng mắng Kiều Lưu không hề tức giận chút nào, thậm chí khoé miệng còn nhếch lên, đưa tay ra véo eo Chu Tử Chu một cái, sau đó cà nhắc ngồi xuống ghế đối nội rửa xong, đẩy mắt kiếng lão của mình, nhìn hai bọn họ, cười tới nếp nhăn cũng giãn ra, bà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói với Kiều Lưu “Tiểu Chu nhà bà có phải rất tốt hay không.”Kiều Lưu đang chống cằm nhìn Chu Tử Chu xắn tay áo rửa chén, nghe thấy câu này, cũng không biết xấu hổ, đỏ mặt gật đầu phụ nội liền kiêu ngạo nói “Từ nhỏ nó đã tốt như thế rồi, hơn nữa còn rất biết chăm sóc người khác, bất cứ là bạn bè của nó hay là đối tượng của nó đi nữa, tuyệt đối không để cho đối phương chịu thiệt.”Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu, cũng đáp “Quả thật là như vậy.”Bà nội cười, Chu Tử Chu ở đối diện nghe thấy cuộc đối thoại này, lỗ tai đều nóng lên, thật sự không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hai người một cái, nói với bà nội “Bà nội, bà nhìn kỹ một chút, người ta là con trai đó, là bạn của con mang về, đừng cứ rao bán con khắp nơi như vậy.”Bà nội “Ồ” một tiếng, đẩy mắt kiếng, tỉ mỉ nhìn Kiều Lưu, vẫn là càng nhìn càng thích. Coi như là bạn đi nữa, có thể che chở Chu Tử Chu nhà bà dưới móng vuốt của con ngao kia, cũng tuyệt đối là người bạn mà Chu Tử Chu đáng giá giao cả đời =. Huống chi, tuy rằng Chu Tử Chu và Kiều Lưu không nói, thế nhưng bà cũng không phải là già tới hồ đồ, cũng biết Kiều Lưu mang tới không biết bao nhiêu là đồ vật, tất cả đều là cho bà. Đứa nhỏ này có tâm tư như vậy, thật sự là một người rất thiện đi tới, kéo một cái ghế khác ngồi bên cạnh Kiều Lưu, cầm lấy tay Kiều Lưu dặn dò nói “Tiểu Chu nhà bà chưa từng mang bạn bè về nhà cả, lúc còn bé từng dẫn về một lần, còn cùng đứa nhỏ kia đánh nhau một trận. Nó tuy dễ tính, nhưng lại rất bướng bỉnh, mặc dù biết chăm sóc người khác, nhưng lại không biết cách nói chuyện, sau này nó mà chọc con mất vui, cứ gọi cho bà, bà lập tức chạy tới mắng nó giúp con. Mặc kệ là thế nào đi nữa, con cũng phải nhớ bao dung nó nha, là bạn tốt cả đời.”Kiều Lưu có thể cảm thấy bàn tay bà nội Chu Tử Chu có rất nhiều nếp nhăn, là một bàn tay trải qua rất nhiều gian khổ. Y thật cẩn thận mà gật đầu nói “Dạ bà cứ yên tâm, chuyện của Chu Tử Chu cũng chính là chuyện của con.”Chu Tử Chu đang rửa chén, nghe trộm một già một trẻ nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút chua sót. Loại cảm giác này tựa như ngoại trừ bà nội, rốt cuộc cũng đã có người thứ hai sát nhập vào sinh mệnh của cơm trưa xong, bà nội Chu theo thường lệ qua nhà dì bán trứng ở làng bên cạnh tán dóc. Đạp chiếc xe đi được một đoạn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu dặn dò Chu Tử Chu “Ngày hôm qua trưởng thôn đã giúp chúng ta một chuyện lớn, mấy ngày nay con gái ông ấy cũng được nghỉ, muốn lên nhà sách ở trên trấn, ông ấy không có thời gian đưa đi, lát nữa con đạp xe qua đó đưa người ta đi nha.”Chu Tử Chu đáp một tiếng, ngồi chồm hỗm ở trong sân, chiếc xe đạp kia là được mua lại, đã rất lâu không đụng tới, cũng sắp sửa bị rỉ lâu lắm, con gái trưởng thôn đã đi tới, mặc áo bông ở bên ngoài cũng không có vẻ mập mạp lắm, mà lại cực kì thanh tú. Cô ở trong sân gọi một tiếng “Anh Tử Chu”, sau đó yên lặng đợi trong chốc lát. Cô nhìn thấy Kiều Lưu, rất muốn hỏi xem có phải là bạn học của Chu Tử Chu dẫn về nhà hay không, nhưng lại không có tiện hỏi, cúi đầu nhìn mặt đất, có chút đỏ Tử Chu ngẩng đàu lên cười với cô, nói “Xe của anh còn chưa có sửa xong, em chờ chút đi, không có việc gấp chứ.”Cô bé vội vàng nói “Không có không có.”Kiều Lưu ngồi ở bên cạnh, chống cằm, như có như không mà ngáp một chần chờ vài giây, cảm thấy bầu không khí trong sân có chút kỳ quái, liền nói “Vậy anh Tử Chu, hay là em về nhà chờ nha, sau đó anh sửa xong rồi, lại tới gọi em một tiếng.”Chu Tử Chu gật đầu nói “Được.”Kiều Lưu nhìn cô rời đi, đột nhiên gõ lạch cạch lên bàn. Nhưng Chu Tử Chu chỉ lo chuyên tâm sửa xe, không hề nghe thấy. Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu nửa ngày không chú ý tới mình, bỗng nhiên đứng lên, cà nhắc nhảy qua, ôm lấy phía sau lưng của Chu Tử Tử Chu sợ hết hồn, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng phản ứng lại rồi, lại vội vàng ngồi xuống, sợ làm Kiều Lưu bị vươn tay ra phía sau, ôm lấy đầu gối Kiều Lưu, sợ y ngã Lưu che lại tầm mắt của Chu Tử Chu, nói “Anh Tử Chu, ha, còn anh Tử Chu kia đấy, Chu Tử Chu cậu mau mà cưỡi xe đạp tới chở người ta đi, thật là lãng mạng mà, đừng để người ta đợi lâu.”Chu Tử Chu ngửi thấy mùi dấm chua, liền không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay Kiều Lưu ra, nói “Kiều Lưu, cậu đang ghen à?”Kiều Lưu thu tay về, đẩy Chu Tử Chu một cái, nói “Không ghen, cậu đừng có coi thường tôi quá, chút chuyện cỏn con này, làm sao có thể khiến tôi ghen được chứ?”Chu Tử Chu đem dây xích luồn vào bánh xe, một vòng lại một vòng, nghe thấy Kiều Lưu nói, chỉ cười không nói câu Lưu cúi đầu nhìn gò má Chu Tử Chu, cố gắng không để mùi vị dấm chua lan tràn rõ ràng như vậy, y banh chặt mặt mình, làm như hờ hững hỏi “Đúng rồi, cô ta còn rất xinh, hai người là thanh mai trúc mã à?”Chu Tử Chu nói “Cũng không được tính là như vậy, trước kia trưởng thôn không có ở sát bên nhà tôi, tôi khi đó còn chưa gặp qua em ấy, sau này ông ấy mới chuyển tới, lúc này tôi mới gặp mặt em ấy. Hơn nữa em ấy còn nhỏ hơn tôi một tuổi, không cùng một lớp cũng không thường xuyên thấy nhau ở trường học.”“Vậy sao cô ta còn gọi cậu là anh Tử Chu?” Kiều Lưu kéo dài ba chữ cuối, chân mày cau lại, bỗng nhiên cảnh giác nhớ tới, hỏi “Vậy cậu gọi cô ta là gì, em X sao?”“Đây chỉ là cách xưng hô thôi, Kiều Lưu, ở nông thôn này đều gọi như thế cả, tựa như ——” Chu Tử Chu gãi đầu, cúi đầu vắt đinh ốc, hơi ngượng ngùng nói “Tựa như cậu lớn hơn tôi hai tháng, tôi cũng có thể gọi cậu là anh Lưu, nhưng nếu cậu nhỏ hơn tôi, tôi liền gọi cậu là Tiểu Lưu.”Trái một tiếng “Anh Lưu”, phải một tiếng “Tiểu Lưu”, ở trong lỗ tai Kiều Lưu mà oanh tạc bùm một nhiên Kiều Lưu giống như là quả khinh khí cầu mà phình lên, mặt đỏ tới không nói nên lời. Y dùng mũi chân đá vào mông Chu Tử Chu, cố ý gây sự nói “Vậy tôi mặc kệ cậu đó, lát nữa chở cô ta đi nhà sách, liền nghĩ cách cho tôi theo, hai người đơn độc ở với nhau, dù là không có gì, tôi cũng rất khó chịu.”“Ghen thật sao? Tức giận à?” Chu Tử Chu cười, quay đầu lại nhìn Kiều Lưu cúi đầu nhìn chằm chằm cậu, buồn bực nói “Tôi giận cậu đó cái đồ quỷ chết tiệt ——”Lời còn chưa nói xong, Chu Tử Chu đã đứng lên, nghiêng đầu tới, giang cánh tay ra nói “Nếu cậu nói cậu giận, tôi liền ôm cậu một cái, cậu đừng giận nữa được không.”Kiều Lưu nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, tim đập bịch bịch, một chân y co lên, tư thế cực kì buồn cười, toàn thân y đều cứng ngắc, phảng phất một giây sau có thể ôm Chu Tử Chu bất cứ lúc nào. Hầu kết y động đậy một chút, bên tai đều đỏ như muốn nhỏ máu, giận hờn nói “Không thèm, tôi không giận, ôm cái gì mà ôm.”Chu Tử Chu tới gần một bước, nhỏ giọng nói “Tới đi, ôm một cái thôi,…”Kiều Lưu lườm cậu, nói “Đủ rồi, chả biết là bị cái gì, một lời không hợp liền ôm ôm ấp ấp.” Vừa nói xong khoé miệng còn kéo lên, lập tức cà nhắc nhào tới ôm Chu Tử Chu vào lồng ngực, dùng sức ôm lấy Chu Tử Chu một cái, lại hung hăng hôn cái bẹp lên mặt Chu Tử Tử Chu nói “Hình như dính chút nước thì phải.”Kiều Lưu trừng cậu “Cậu có ý gì? Cậu dám ghét bỏ?”Chu Tử Chu nói “Đâu có, nào dám.”Chu Tử Chu suy nghĩ một hồi nói “Nếu không cậu ngồi ở phía trước đi, tôi khí lực lớn, hoàn toàn có thể chở hai người.”Trong lòng Kiều Lưu có chút đau lòng Chu Tử Chu phải chở hai người, khẳng định là rất mệt, ngoài miệng lại nói “Ngồi cái em gái cậu, mất mặt chết, tôi không đi.”Chu Tử Chu sửa xe xong rồi, liền tới nhà của trưởng thôn, gọi con gái ông ấy ra, sau đó đưa cô đi nhà sách. Bất quá nhờ cái ôm vừa rồi, Kiều Lưu liền trở nên an phận, đàng hoàng ngồi ở trong sân, tai đỏ đọc truyện, không ồn ào muốn tới nhà sách nữa. Vì thế Chu Tử Chu rất thuận lợi mà đưa con gái trưởng thôn tới nhà cô chọn xong sách, liền đưa cô về bộ hành trình không vượt quá nửa tiếng đồng hồ. Bởi vì điện thoại trong túi không ngừng rung lên, người nào đó cứ liên tục gửi một tin lại một tin mắt cá chân Kiều Lưu bị thương, cũng không thể đi lại nhiều, cho nên mấy ngày kế tiếp, Chu Tử Chu đều đạp xe đạp, để y ngồi ở đằng sau, hai người đi tới đập chứa nước rồi tới cánh rừng mai. Ở nông thôn không có những toà nhà cao tầng như thành phố, cũng không có xô bồ như nơi đó, được cái là yên tĩnh và vô cùng sạch Tử Chu thật ra không hề nói, vì muốn mấy ngày sau có thể đạp xe chở Kiều Lưu đi chơi, cho nên cậu mới tận lực sửa tốt chiếc xe đạp nông thôn mấy ngày, Kiều Lưu với bà nội càng lúc càng thân hơn. Thế nhưng mắt cá chân của Kiều Lưu vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, khẳng định là không thể ở lại lâu hơn nữa mà phải nhanh chóng trở về thành phố kiểm tra. Hơn nữa trước kì nghỉ đông còn phải thi cử thêm một lần, lúc đó bọn họ phải ở trường, nếu không điểm số liền thế chừng mấy ngày, tết xuân gần tới, Kiều Lưu liền mua hai tấm vé máy bay, cùng Chu Tử Chu bay trở nông thôn hơn nửa tháng, mắt cá chân cũng gần như khỏi hẳn, ít nhất lúc bước đi cũng không có vấn đề gì. Bất quá vẫn còn Chu Tử Chu ở bên cạnh, tận lực dìu y, chỉ sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý máy bay rồi, người của Kiều gia liền chạy tới, muốn đón hai người về Tử Chu căn bản không nghĩ tới sẽ đi tới Kiều gia như vậy, cậu vốn cho rằng sau khi xuống máy bay, trước sẽ về trường học một chuyến. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Kiều Lưu bị chó cắn, gia đình y nhất định phải mang người trở về đi kiểm tra vết thương có đáng ngại hay không. Chỉ là ——Chu Tử Chu phát hiện hai tay mình hoàn toàn trống trơn mà đi tới Kiều ngồi trên xe, có chút sốt Lưu tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Chu mất tập trung, không nhịn được vươn tay ra nắm lấy tay cậu, hỏi “Làm sao vậy?”Chu Tử Chu thành thật đáp “Tôi hơi khẩn trương, nếu như, nếu như người nhà cậu không chấp nhận, thì phải làm sao bây giờ?”Kiều Lưu nhíu mày, bắt Chu Tử Chu nhìn mình, nói “Nếu người nhà tôi không đồng ý, không lẽ tôi cũng sẽ không ở bên cậu sao?”Chu Tử Chu lắc đầu một cái nói “Cậu sẽ không.” Cậu đối với Kiều Lưu rất có lòng tin.“Cho nên.” Kiều Lưu cũng cười nói “Nếu bọn họ phản đối, tôi liền tuyên bố phản đối không có hiệu lực, nếu bọn họ nhốt tôi lại, tôi liền nhịn ăn kháng nghị. Nếu bọn họ tàn nhẫn hơn một chút, muốn đánh gãy chân tôi, tôi có bò cũng sẽ bò ra ngoài tìm cậu.”Chu Tử Chu nghe được lời này mí mắt giật giật, không nhịn được siết chặt lấy tay y.“Huống chi ——” Kiều Lưu dán sát tới, ở bên tai Chu Tử Chu nở nụ cười “Cậu có biết không, một tháng trước, tôi đã cùng người trong nhà nói hết chuyện này rồi. Không có ai phản đối cả, Chu Chu, hiện tại cậu là người chiếm quyền chủ đạo, cậu có thể trị hết cho tôi. Bọn họ chỉ sợ cậu chán ghét tôi thì có.”Chu Tử Chu có chút giật tháng trước, không phải đã rất lâu rồi sao, khi đó cậu còn đang do dự, không nhận rõ phương hướng của trái tim, còn chưa dám tỏ Lưu xoa đầu cậu nói “Vì thế, sau này cậu cũng không cần phải uỷ khuất chính mình, dữ lên một xíu, gan lớn hơn một chút nữa, bất chấp mọi thứ, nếu bọn họ có chỗ nào không tốt, cậu liền phủi mông bỏ đi, nói cho bọn họ biết, ông đây không hầu hạ con trai của mấy người nữa.”
Edit Động Bàng Geii..o0o..Sau khi vũ hội giáng sinh chính thức được hạ màn. Đêm đó, trời đổ mưa tuyết, đèn đường cũng đã được bật, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy từng dãy phòng học cùng với khu hoa viên nhỏ trong học viện, có một chút kì tại đã tiến vào mùa đông, năm mới cũng sắp đến vì đây là đêm giáng sinh, giấy gói và táo tây trong siêu thị đều bị bán sạch sẽ, trong thùng rác đâu đâu cũng có những mảnh giấy gói quà bị dư lại. Trở lại phòng ngủ, còn có thể nhìn thấy một nam sinh ở dưới lầu xếp từng ngọn nến trên mặt đất, sau đó lại hướng về phía của một nữ sinh nào đó tỏ Tử Chu cùng Kiều Lưu và Lâm Hoắc Nhiên trở về kí túc xá chung, cũng nhìn thấy được một màn này. Dưới kí túc xá nữ có rất nhiều người vây quanh, rít gào, nhốn nháo, nam sinh tỏ tình trong tay còn cầm theo một bó hoa, xung quanh đều là nến, đặc biệt lung linh.“Ài, nhường một chút, đừng có cản đường a, không cho huynh đệ trở về phòng ngủ à!” Lâm Hoắc Nhiên đẩy những người chắn ở phía trước ra, quay đầu lại cười hì hì với hai người ở phía sau “Chiêu cũ rích như vậy mà còn có thể dùng à, lại còn tán được con gái người ta nữa chứ?”Hai tay Kiều Lưu đút ở trong túi, liếc nhìn Chu Tử Chu một cái, nói “Tôi không cảm thấy như vậy, Chu Tử Chu, cậu thì sao?”“A?” Chu Tử Chu bỏ ra hai giây đồng hồ mới phản ứng lại được, cũng phụ hoạ nói “Còn phải xem đối tượng là ai nữa, nếu nữ sinh kia cũng thích nam sinh này, cho dù là nam sinh này có dùng cách gì để tỏ tình đi chăng nữa, cũng đều sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”Kiều Lưu cúi đầu nhìn chân của mình, đôi môi nhanh chóng kéo lên một chút, sau đó nghiêng đầu, sâu kín mà nhìn Chu Tử Chu một cái, nhanh gọn lẹ nói “Tôi cũng thấy vậy.”Chu Tử Chu “…”Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, ánh mắt của Kiều Lưu như mang theo thâm ý mà nhìn cậu, thật giống như đang mong đợi một điều gì đó. Hơn nữa trái tim cậu tựa như có ngàn con kiến bò qua vậy, khiến cậu có chút không yên, muốn đưa tay ra gãi, lại không biết ngứa chỗ nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm mấy con côn trùng nhỏ đang sưởi ấm ở gần ngọn đèn trên đường, thời tiết lạnh như thế, không ngờ tụi nó lại có thể sống sót được.“Chu Tử Chu, cậu đang nghĩ gì đấy?” Kiều Lưu thấy Chu Tử Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút bất mãn mà vỗ gáy cậu một cái, trên tay hơi dùng sức, có chút cưỡng ép mà đem đầu Chu Tử Chu kéo trở về, để cho cậu đối diện với Tử Chu sửng sốt một hồi, nhìn thấy chóp mũi kiên cường của Kiều Lưu có chút ửng hồng, bị đông cứng lại, lúc thường y đều mặc áo khoác bành tô hay áo nhung thật dày, đột nhiên mặc tây trang mỏng như vậy, nếu không mau trở về phòng ngủ, chắc chắn sẽ bị cảm mất.“Nghĩ cái gì?” Kiều Lưu không bỏ qua Tử Chu do dự một hồi, đem khăn quàng cổ lấy xuống, sau đó đeo cho Kiều Lưu, ở trên cổ của y quấn một vòng.“Kiều Lưu, lần sau phải nhớ mặc nhiều hơn một chút, không thôi bị cảm đó.” Chu Tử Chu nói.“Cậu chỉ quan tâm mấy cái vớ vẩn.” Kiều Lưu đem cằm vùi vào khăn quàng cổ của Chu Tử Chu, lại ngửi được mùi xà phòng quen thuộc nhất thuộc về Chu Tử Chu. Chỉ là một cái khăn quàng cổ tầm thường, cũng không phải làm từ vải vóc đặc biệt gì, chỉ là len sợi bình thường màu đen mà thôi, thế nhưng chuyện buổi tối hôm nay, gần như khiến cả đời Kiều Lưu đều khó mà quên mặt tuấn tú có chút hồng, liền cúi thấp đầu xuống, đem mặt vùi vào trong khăn quàng Hoắc Nhiên đột nhiên bước nhanh về phía trước mấy bước, sắp sửa đem hai người bỏ lại ở phía Lưu hỏi “Mày làm gì đó, vội vội vàng vàng đi đầu thai à?”Lâm Hoắc Nhiên chậc một tiếng nói “Tao không muốn bị mù.”Sau khi về phòng rồi, Kiều Lưu đem áo khoác cởi ra ném vào trong tủ, sau đó lại ngồi xổm xuống từ ngăn kéo lôi ra một cái Tử Chu vừa tắm xong liền phát hiện trên bàn mình xuất hiện nhiều hơn một cái hộp nhỏ, bên trong là một trái táo tây màu đỏ thẩm. Cậu đem trái táo tây lấy ra, mắt liền lia sang Kiều Lưu đã tắm xong leo lên giường, Kiều Lưu mang tai nghe vào chơi game, tựa như trái táo tây này căn bản chẳng liên quan tới dưới trái táo tây còn đè lên hai tấm vé vào cửa của một buổi biểu diễn, là vào ngày 30 tháng 12. Hai tấm vé ngồi cạnh nhau, với vị trí này, giá vé hẳn là rất Lương vừa mới từ bên ngoài trở về, liếc mắt liền nhìn thấy hai tấm vé, thầm nói đệt mợ, không nhịn được hỏi “Chu Tử Chu, cậu lấy ở đâu ra tấm vé này vậy, hiện tại còn có mấy tên đôn giá lên tới mấy ngàn tệ một tấm đó.”Chu Tử Chu đi tới phía dưới giường Kiều Lưu, hơi nhón chân lên, vịn lấy lan can giường của Chu Tử Chu, hỏi “Kiều Lưu, cậu để ở trên bàn tôi hả?”“Ừa.” Trái tim Kiều Lưu mạnh mẽ vèo một cái đập liên hồi, ngón tay nhấn màn hình điện thoại nửa ngày cũng không nhúc nhích, dư quang nhìn về phía Chu Tử Chu đang đi tới, liền nhanh chóng nuốt nước miếng, tận lực bình tĩnh. Y dùng chăn đem nửa gương mặt tuấn tú che lại, một bên chơi game, một bên hờ hững nói “Bạn tôi cho tôi, tôi không cần, cậu đi với người cậu thích đi.”Người cậu thích?Cậu vừa không có bạn gái, cũng không có người mình thích, còn không bằng đi cùng với Kiều Lưu cho Tử Chu liếc nhìn Kiều Lưu, Kiều Lưu một bộ chìm đắm trong game hoàn toàn không nhìn cậu lấy một cái. Chu Tử Chu đột nhiên có chút buồn bực, tại sao Kiều Lưu lại không đi buổi biểu diễn, ngày 30 tháng 12 không phải là sinh nhật y sao? Lẽ nào Kiều Lưu bận rồi? Cũng đúng, gia đình y hẳn là có tổ chức buổi tiệc gì Tử Chu buồn bực cầm hai tấm vé, sau đó cầm lấy táo tây, gặm một quá vẫn là có chút để ý, Kiều Lưu khi không lại bảo cậu đi với người mình thích đến coi biểu diễn, nhưng cậu đâu có. Cảm giác y đang đẩy cậu ra xa Lưu dựa vào trên giường, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại ra nhắn cho Chu Tử Chu một cái địa chỉ “Cậu biết mấy ngày nữa là sinh nhật tôi đúng không.”“Biết.” Chu Tử Chu lấy điện thoại ra nhìn một cái, hẳn là địa chỉ nhà Kiều Lưu từ trên giường thò đầu ra, nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, ánh mắt mềm mại, nói rằng “Ngày đó tôi muốn về nhà một chuyến, phỏng chừng không có lên trường, cậu tới nhà tôi đi, tới chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi sẽ sắp xếp thật nhiều đồ ăn ngon cho cậu, buổi tối cậu cũng đừng có ăn gì, tới đó cho cậu một cái dĩa, muốn ăn gì thì cứ ăn.”Chu Tử Chu nghĩ thầm, cũng thật là dụ người, cậu hỏi “Lâm Hoắc Nhiên có tới không?”“Có chứ, còn có một vài đứa bạn của tôi nữa, nếu không cậu đi chung với bọn họ luôn đi?” Kiều Lưu nói, thấy Chu Tử Chu gật đầu, chỉ là gật đầu, liền nhịn không được hỏi “Thế nào?”“Tôi nhất định sẽ đi mà.” Chu Tử Chu cười với y. Cậu kỳ thực —— Kỳ thực vừa mới có chút do dự, có nên mời Kiều Lưu đi xem biểu diễn hay không, như vậy sau khi biểu diễn kết thúc, còn có thể chúc mừng sinh nhật cho Kiều Lưu. Cậu sẽ mua một cái bánh ngọt đẹp nhất, và tặng quà sinh nhật cho y. Thế nhưng cậu lại quên mất, Kiều Lưu còn có những người bạn khác, cũng không phải chỉ có mỗi mình cậu, làm sao có thể chỉ ở bên cạnh mỗi mình cậu vào hôm sinh nhật được?Chu Tử Chu vì dục vọng chiếm hữu của mình cảm thấy có chút… Không thích ứng được.“Cậu có thể vào phòng của tôi, tôi có rất nhiều đĩa game, còn có Figure nữa, tôi đều lấy cho cậu xem.” Kiều Lưu nằm nhoài trên lan can, đôi mắt phát sáng, còn không biết ánh mắt mình nhìn Chu Tử Chu có bao nhiêu tha thiết chờ cũng đã bắt đầu lên kế hoạch cùng Chu Tử Chu overnight. Dù sao người trong nhà cũng chẳng có ai để ý tới y, đêm đó tuy có thêm mấy đứa bạn y nữa, thế nhưng y chỉ muốn mỗi mình tên nhà quê này có dự cảm, lớn tới từng này rồi, sinh nhật khó quên nhất đối với y, chỉ còn cách vài ngày nữa kệ Chu Tử Chu tặng cho y cái gì, y cũng đều rất vui vẻ. Chỉ cần Chu Tử Chu ở bên y cả ngày hôm đó là y vui Lưu khi còn nhỏ rất khát vọng sự chú ý của người trong nhà, mỗi lần tới sinh nhật, đều nghĩ cách chọc mọi người chú ý tới. Thế nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, y sớm đã từ bỏ. Y hiện tại không có quan tâm tới phản ứng của người trong nhà nữa, y hiện tại chỉ quan tâm mỗi mình Chu Tử Chu mà nên, một mình Chu Tử Chu, cũng có thể thay thế được tất cả mọi Chu Tử Chu ấp a ấp úng, do dự lại do dự, Kiều Lưu không nhịn được nhếch môi lên, y biết trong lòng tên nhà quê này đang suy nghĩ cái gì, nhất định là nghĩ làm thế nào để mời y tới buổi biểu diễn kia —— Dù sao y cũng chính là người mà cậu ta thích Tử Chu sao lại nhát cáy như vậy. Cậu không lẽ không biết, chỉ cần cậu tỏ tình một câu, tuỵ tiện tỏ tình cũng được, hay nói đại cái gì ngu xuẩn cũng không sao, bản thân y đều sẽ đáp ứng cả.“Đúng rồi, cậu đã chuẩn bị quà chưa đó?” Kiều Lưu Tử Chu cố ý nói “Chết rồi, còn chưa có chuẩn bị xong! Làm sao bây giờ?”“Cậu muốn chết à.” Kiều Lưu nhíu mày mỉm cười, đem gối đập cậu, vừa vặn ném tới trong lòng ngực Chu Tử Chu, bị Chu Tử Chu bắt lấy tay Kiều Lưu chống ở trên lan can, lại dùng loại thần sắc mới ăn xong năm mươi kí mật ong nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, mãi tới tận đem Chu Tử Chu hoảng loạn cả lên, mới ngại ngùng đem gối trở về. Y nằm lại trên giường, nghĩ thầm, tên nhà quê này thật là, rõ ràng vì sinh nhật của mình mà chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ còn lén lén lút lút làm bộ như chẳng có Lưu cảm thấy trong lòng mỹ mãn vô cùng, ôm gối nằm ở trên giường lăn một vòng.——Chu Tử Chu ở dưới nhìn lên thấy thần sắc ngọt như mía lùi của Kiều Lưu, cũng mờ mịt bó tay, đi rửa tay một cái lại leo lên giường ngủ. Bình thường cậu là người rất dễ ngủ, vừa dính gối liền có thể ngáy o o, nếu không phải vì nửa đêm còn lén lút sờ Kiều Lưu, một mực chống đỡ, đã đi ngủ từ sớm rồi. Ngày hôm nay lại có chút đặc biệt, cậu thật sự là ngủ không được, trong lòng có chút không khi đi thi cậu rất hay bị áp lực, tâm tình cũng không có cách nào ổn định lại được, liền liều mạng đọc vài câu thơ, một lúc sau mới coi như là bình tĩnh lại. Thế nhưng hiện tại đầy đầu cậu đều là văn thơ, đọc câu được câu không, đọc một lúc liền chuyển ánh mắt sang nhìn trộm Kiều Tử Chu lén lút hít một hơi, vỗ ngực mình cho thuận khí, sau đó lén lút đợi hô hấp của Kiều Lưu ổn định, chờ một hồi liền chờ tới gần hừng đông một giờ sáng, hô hấp của Kiều Lưu lúc này mới đều đặn, hình như đã ngủ say Tử Chu lại như phạm nhân chuyên nghiệp, lặng lẽ đưa tay ra, hướng về phía giường của Kiều Lưu, sau đó theo thường lệ mà nhẹ nhàng chạm vào trán của Kiều lòng cậu đang đếm giây, bỗng nhiên lại thấy Kiều Lưu đột nhiên trở mình, hình như là động tác vô thức, nghiêng đầu qua, sau đó thuận thế đem má áp vào lòng bàn tay của Chu Tử Chu. Trong nháy mắt, Chu Tử Chu liền bị Kiều Lưu coi là cái gối ôm, căn bản không có cách nào có thể sợ đến vãi ra quần, mồ hôi đều túa đầy trên lưng, thiếu chút còn làm Kiều Lưu tỉnh dậy, nhích một cái cũng không dám nhích, chỉ có thể chấp nhận số phận làm để y áp vào lòng bàn tay mà Tử Chu thở một hơi, lập tức cảm thấy khó bàn tay dán vào má của Kiều Lưu, bình thường cảm thấy Kiều Lưu lớn lên rất đẹp trai, không nghĩ tới da dẻ cũng tốt đến như vậy. Chu Tử Chu lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Lưu hình như đang nằm mơ thấy cái gì đó, ngủ rất bất an, hơi giật giật, ở trong lòng bàn tay cậu cọ cọ hai thật giống như là Chu Tử Chu bị ép sờ tới sờ lui trên mặt Kiều Lưu vậy! Cực kì biến thái!Xúc giác từ lòng bàn tay truyền đến khiến cả người Chu Tử Chu đều dựng cả tóc gáy, tê tê dại dại từ lòng bàn tay truyền tới tứ chi sau đó xông thẳng tới đại não. Cậu không chỉ không dám động, mà còn không thể Chu Tử Chu đều đỏ lên rồi, không biết tại sao, tim đập có chút nhanh, có phải là bị lây bệnh tim của Kiều Lưu hay không a. Cậu cảm thấy mình bị đối phương “vô tình” ghẹo, có tật giật mình, tim đập như trống liền thẳng thắn duỗi tay ra luôn, mặc cho Kiều Lưu đè lên lòng bàn tay mình. Cậu đem chăn xốc lên, tròng lên cái mặt đang nóng hổi của mình, cho nên không có nhìn thấy ở bên kia Kiều Lưu đem chăn vén lên một chút, chỉ che lại khoé miệng đang nhếch lên cùng hai cái tai đo đỏ gian cứ như vậy trôi qua, liền tới sinh nhật của Kiều Lưu rồi. Buổi sáng hôm đó, cửa phòng bị gõ hai tiếng, Kiều gia phái người tới đón Kiều Lưu về nhà, ngày hôm nay bắt buộc có một buổi tiệc rượu rất quan trọng nên phải về Chu Tử Chu tỉnh lại, Kiều Lưu đã đi Tử Chu cũng không phải lo lắng sau khi Kiều Lưu rời khỏi mình, sẽ xảy ra chuyện gì trong nửa ngày ngắn ngủi. Bởi vì không biết có phải là do tiếp xúc với Kiều Lưu hơn một học kì rồi hay không, thể chất của Kiều Lưu cũng được cải thiện hơn rất nhiều, ngay cả Vương Thuỵ cũng nói xác thực là có biến hoá. Còn bảo Chu Tử Chu kiểm tra thử, có một lần hơn mười hai tiếng đồng hồ không đụng vào Kiều Lưu, Kiều Lưu cũng không có chuyện gì xảy Thuỵ suy đoán, có khi nào là do hàn khí bị xua đi một phần, nên kỳ hạn mới kéo giãn thành hai mươi tư tiếng đồng hồ hay mặc kệ là thế nào đi nữa, lần cuối cùng Chu Tử Chu tiếp xúc với Kiều Lưu là sáu rưỡi sáng. Trước sáu rưỡi, Chu Tử Chu phải tiếp xúc với Kiều Lưu một lần nữa. Cậu không dám vượt quá hai mươi tư tiếng đồng hồ, cái này quá mạo sáng Chu Tử Chu sau khi học xong hai tiết, liền đi tới cửa hàng nhận cái túi sưởi ấm đã đặt từ nghĩ, bàn phím hay mấy thứ đại loại như bút máy gì đó, Kiều Lưu đều không thiếu. Vốn là muốn đưa cho y cái miếng dán làm ấm như nữ sinh, lại sợ Kiều Lưu dở thói đánh chết cậu, như vậy thì cái túi sưởi ấm này là lựa chọn tốt nhất rồi. Buổi tối khi Kiều Lưu ngủ, ít nhiều gì cũng có thể ấm hơn một Tử Chu ôm lấy quà của mình, tâm tình có chút nhảy nhót. Cậu không nhịn được mà muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc cùng vui vẻ của Kiều Lưu,Lúc Kiều Lưu vui vẻ, cậu cũng thật sự vui về trường học, Chu Tử Chu liền đem vé biểu diễn nắm ở tay, dù sao mười giờ tối mới bắt đầu, lúc đó nói không chừng còn có thể rủ được Kiều Lưu đi lúc này chuông điện thoại vang lên, đầu bên kia là hội trưởng gọi tới “Tử Chu, trưa nay em có rảnh không, đến phòng phát thanh một chuyến đi, hội học sinh ở bên này có một hoạt động, em có thể rút chút thời gian khoảng nửa tiếng tới không?”Chu Tử Chu nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới một giờ chiều, chỉ cần trước ba, bốn giờ đi qua chỗ Kiều Lưu là được.“Được, em tới giờ á, mọi người chờ chút.” Chu Tử Chu đem quà cùng vé biểu diễn bỏ vào trong cặp, sau đó đeo lên lưng, đi tới phòng phát thanh.
Thể loại vườn trường, mối tình đầuEdit Động Bàng GeiiNội dung nhãn tình hữu độc chung, hoan hỉ oan gia, thanh thuỷ ngọt văn edit có tí nước thịtTìm tòi mấu chốt tự diễn viên Chu Tử Chu, Kiều Lưu ┃ Phối hợp diễn Trì Vọng, Chung Lập Hề ┃ cái khác đọc rồi biếtCũng bởi vì Kiều Lưu bị đạo sĩ nói rằng vận mệnh như thế, âm dương bất định, hàn khí tê liệt ngăn trở tâm dương, không có thuốc nào có thể trị, không có cách nào có thể chờ đến khi Kiều Lưu gặp người thích y, bao dung y, mang ấm áp lại cho y, đem y xem như người bình thường chủ động nắm lấy tay y…Nghèo kiết xác giá trị vũ lực level max thụ VS ngạo kiều trung nhị bá đạo hay ngượng ngùng chính hiệu phú nhị đại công.
mỗi ngày nhất định phải hôn một cái